Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014
truyen sex - Bên nhau trọn đời
Nếu lúc ấy em động lòng đôi chút,thì con tim anh sẽ không hóa kẹo như lúc này…
Nếu… nếu…và nếu…
Nếu như em không tự lừa dối chính thị bản thân,thì có lẽ…
Ừ thì con người ai cũng thế! Khi đã lỡ lầm về một điều động gì thì họ luôn ước rằng giá mình chưa từng làm ăn đó …Nó cũng vậy!Nó trở về để làm lại những gì nó từng đánh mất.
7 năm trước…
Nó lúc ấy còn là một nữ đâm ra cấp III,sống trong một gia đình không gọi là giàu có,nhưng đủ để gọi là có vai trò trong giới quí tộc!Với một ngoại hình khá,khuôn mặt ưa nhìn,nó nhận được khá nhiều sự quan tâm từ danh thiếp chàng trai…Và rồi nó cũng tìm được một hoàng tử cho mình;anh là trưởng nam của một công ty lớn,khá điển trai và được nhiều cô gái chú ý đến.Thật sự nó cũng chẳng quan tâm,điều nó và cả nhà nó quan tâm thật sự chính là chiếc ghế phu nhân dịp tổng tài kia.Anh không biết điều đó,anh vẫn bên nó,luôn quan tâm và giúp nó thực hiện các hi vọng muốn; còn nó, nó vẫn luôn bên cạnh anh như chính thị người thương thật sự của anh. Nhưng nó đâu biết rằng chính thị sự quan hoài của anh đã là nó yêu anh mất rùi…
…Nhưng rồi ""cây kim”tình yêu giả tạo” trong bọc lâu ngày rồi cũng bị lộ;thật éo le nó lại lộ trong ngày nói dối,ngày nói dối khó quên đối với nó và không thể nhớ đối với anh!
Hôm ấy,như thường lệ nó đến công ty anh ,dự định cùng anh đi mua sắm…nhưng khi vừa mở cửa phòng anh,bất đột nhiên nó nhìn thấy anh cùng một cô gái hôn nhau thắm thiết.Thật sự chưa bao giờ tim nó đau đến thế,nó đứng như trời ơi trồng,bất động chừng như chỉ có giọt nước mắt trên khóe mi là vẫn đang lăn.Nó hốt nhiên giật thột bởi vì tiếng ho đầy ngạo mạng của anh:
-E hèm…Thế nào cô bé…cô cảm giác được chuyện gì xảy ra chứ?
-Anh…-Nó nói không thành lời mà dầu có nói nó cũng chẳng biết nói gì nữa.
-Tôi đã có người khác, chúng mình tạm biệt nhé!-Anh đề nghị!
-…-Nó lặng im và mỉm cười chua xót-Anh nghĩ tôi thật lòng yêu anh ư?Xin khuyết điểm nhé trái tim tôi tiền danh cho chiếc ghế cu li nhân của anh thôi…
Anh đột nhiên khựng lại nét măt cao ngạo khi nãy tuồng như biến mất:
-Em… em thật biết đùa đấy!-Anh bất hốt nhiên ôm nó như chưa tưng xảy ra chuyện gì cả-Hôm nay là ngày nói dối,anh tưởng em không biết cơ đấy!
Vâng thật sự nó không biết và nó cũng chẳng muốn biết điều động đó,trong mắt nó tiền thấy được sự "phản bội” trước mắt mà thôi:
-Tôi không đùa, đó là sự thật…vì gia nghiệp của tôi thành thử tôi mới quen anh…lời nói của anh ban nãy thật giống như lời nguyền áp giải thoát cho tôi.Có lẽ tôi và anh từ nay xem như người xa lạ vậy…
-Em đùa hơi quá rồi đấy Tiểu Tuyết...em đã từng hứa sẽ cùng anh sống đến cuối thế hệ mà!
Nó cười cay đắng,cố ngăn không cho nước mắt rơi ra lần nữa.Thật sự nó đã mệt mỏi quá rồi nó không muốn tiếp tục trò chơi này nữa:
-Lời hứa cũng đồng cân là lời hứa, chẳng qua ta có thực hành được nó hay không thôi.Tôi cũng đã nói hết…xin phép anh tôi về…-Nó xoay bước đi cầu lời nói phũ phàng.Rồi tiếp kiến đến là tiếng đồ đoàn trong phòng anh vỡ nát, tiếng anh gào thét tên nó…anh đuổi theo nó.Nó lên một chiếc xe taxi đậu trước công ty anh, anh cũng dùng xe mình mau chóng đuổi theo.Nó hối hả giục giã bác tài chạy càng nhanh thì phía sau chúng tôi tiếng động chạm xe mỗi lúc một tăng.Và rồi …kittttttt...xe anh đã gặp tai nạn trong lúc vượt đèn đỏ.
7 năm sau…Tại sân bay biến Nội Bài
Xin thông báo…chuyến bay biến cuối từ Paris đến Hà Nội sẽ hạ cánh ngay sau đây…Xin nhắc lại lần cuối…
-Hi! Hà Nội…7 năm rồi nhỉ...-Nó khẽ cười,cho ý nghĩ điên cuồng của mình.
Hà Nội sau 7 năm mọi thứ đã đổi thay ít nhiều,nó kéo va-li đi dọc theo lối đi dành cho hành khách…lối đi mà 7 năm trước tôi đã ra đi.
-Chị Ánh Tuyết…-Tiếng một cô bé gọi tên nó.
-Hiểu Ảnh…-nó háp lại,vẫy vẫy tay chào.
-Chị!Cuối cùng chị cũng về…hức…-Cô bé ôm lấy nó rồi òa khóc.
Vâng, xin giới thiệu danh thiếp bạn chút xíu về cô gái ấy.Cô bé tên Trần Hiểu Ảnh ,em gái Trần Thiên Thiên- người mà 7 năm trước đã yêu nó và làm nó đau khổ suốt mấy năm qua... Nó và cô bé rất thân thiết với nhau,luôn giữ liên lạc với tôi suốt mấy năm qua.Và nó cũng biết được rằng người cùng anh hôn thắm thiết vào năm đó cũng là đứa em gia tộc của anh.
Thật sự nó rất vui mừng khi gặp lại cô bé,chúng nó cùng nhau trò chuyện rất vui suốt cả chặng đường.
-Chị Tuyết, mai chị sẽ cùng em đi đến đó chứ?-Con bé hốt nhiên ngắt ngang câu chuyện đang nói dở bằng một câu hỏi lạ lùng.
Nó bỗng hiểu ra chuyện gì và trầm tư nói:
-Chị không biết có lẽ chị sẽ đén và cũng có trạng thái là không… chị đã quên đi quá khứ ấy rồi.
Cô bé không nói nữa và lặng thin… Nó trở về nhà,cởi cái vỏ bọc vui vẻ khi giống như lúc gặp cô bé kia ra,trở lại với vẻ mặt thờ ơ thường ngày.Nó chào hỏi gia đình, gọi điện cho bằng hữu như một bổn phận rồi lẳng lặng trở về phòng như một cái tử thi không hồn.
Ưmh…mai là ngày quan trọng;nó tự nhắc mình và lôi ra từ chiếc va-li bộ đồ đen mà nó đã cất công chuẩn bị từ tháng trước.Mai sẽ là ngày đáng nhớ, mai nó sẽ được gặp anh…
Sáng hôm sau…tại khu chiêu mộ của họ họ Trần.
Nó đến đó từ rất sớm,nó đã chọn lọc thời kì này để đến gặp anh.Ở phía xa xa trong góc vườn kia…
Ngôi chiêu mộ mang tên: Trần Thiên Thiên .Hưởng dương 20 tuổi. Mất ngày 1-4-2007…umk anh đã mất trong lúc đuổi theo nó.Chiếc xe vận chuyển đã gần như dẫm bẹp chiếc xe anh,người anh bê bết máu....Khi tới bệnh viện anh vẫn nắm tay nó, hi vọng nó nói yêu anh lần cuối.Anh trao cho nó chiếc nhẫn mà anh dự kiến sẽ trao cho ai đó trong ngày hôm ấy…Nó đã khóc, khóc rất nhiều.Anh bảo nó hãy quên anh đi,hãy tìm đến với người mà nó yêu…
Lúc này,nó quì bên chiêu tập anh…nó nức nở khóc và nói chuyện với anh như nói với con người của 7 năm trước:
-Thiên à!Em đã trở lại,em biết em sai rất nhiều khi đã lừa dối anh…
-Thiên à!Sao anh lặng im thế kia,nói đi chứ mắng em đi chứ…em biết anh chỉ là tử thi định tình cảm của em bằng việc vờ lừa dối em!Nhưng vì sao anh không nghĩ em cũng rất yêu anh,vì yêu anh cho nên em đã quên đi mục mục tiêu chính của mình…
Nó vẫn khóc và tự trách mình như thế.Nó đâu biết rằng trong khi khóc thì đã có một người đang nhìn ngắm nó từ xa.Hắn thỏa mãn nở nụ cười khi nghe từng câu từ chữ mà nó nói.Hắn vẫn ngắm nó lòng lại khó hiểu khi thấy bóng lưng nó run lên khe khẽ …
-Thiên …em nhớ anh lắm chúng mình làm lại từ đầu anh nhé!Em sẽ đến tìm anh…khụ khụ…-nó nói rồi ho mấy tiếng định đứng lên nhưng người lảo đảo không ngừng.
Nó có nỗ lực đứng dậy mệt nhọc dựa vào cái cây gần đấy,mắt nó mờ dần,mọi thứ trước mắt nó như hóa thành hai.
Một bàn tay nhẹ nhõm đỡ lấy nó,nó mê hồ nghe tiếng người đó gọi như vọng từ cõi âm:
-Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết… em bị sao vậy,em vừa làm chi thế kia!
-Thiên Thiên… anh đã đến rồi ư?Khụ khụ…nhanh thật…nhanh rất…khụ nhanh em đã tìm đến…nơi anh ở…rồi…
-Không …Tiểu Tuyết… em đưng nói nhảm,anh vẫn ở đây đợi em mà!Hãy đợi anh nhanh ôi thôi chúng mình sẽ cùng nhau đến bệnh viện…
Nó lịm dần trong bàn tay ấm áp ấy, nó đã ngủ,ngủ rất lâu…thật sự rất lâu!Trong giấc mê nó mộng mị hồ nghe thấy tiếng anh gọi…nó muốn ngồi dậy nhưng đầu ong ong đau nhức.Nó đồng cân nhớ nó đã uống rất nhiều thuốc ngủ,nó dự kiến sẽ tìm đến anh và ở bên anh suốt đời.Ukm hình như nó đã gặp anh,hay đó tiền là giấc nằm mê tức thì của nó…
-Anh à… mau ăn chút gì đi,em sẽ giúp anh chăm nom chị ấy!-Nó loáng thoáng nghe thấy giọng Hiểu Ảnh đang nói.
-Để đó đi, khi nào anh đói anh sẽ ăn…
-Nhưng anh đã không ăn gì suốt 3 ngày nay rồi!Anh định uống nước cầm hơi chắc,anh nghĩ đi với bộ dạng như thế này khi chị ấy tỉnh dậy anh định dọa chị ấy ngất đi chắc?!-Hiểu Ảnh hơi giận dữ nhưng nó biết anh nó và Ánh Tuyêt đã đau khổ quá nhiều thành ra nó không dám là gì hơn.
-HIểu Ảnh à… có phải anh quá tàn nhẫn không!Đáng ra anh không thành ra lừa cô ấy.
-Em không biết…-Hiểu Ảnh trốn tránh câu hỏi của anh mình văn bằng việc kéo chăn lên đắp cho Ánh Tuyết,rồi bất đột nhiên cô nhìn thấy khóe môi nó mấp máy như đang nói điều động gì.
-Tiểu Thiên…Tiểu Thiên- Nó thiều thào
- Ánh Tuyết…Thiên Thiên…chị ấy tỉnh lại rồi!
-Mau đi gọi bác sĩ giúp anh!
Hiểu Ảnh chạy đi tiền còn lại mình anh và nó trong căn phòng này.
-Tiểu Tuyết...anh ở đây anh đang ở đây!
-Thiên Thiên…-Trong cơn mơ nó vẫn gọi,đôi mắt nó khẽ động hai bên khóe mi tràn ra hai giọt nước nóng hổi làm tim anh khẽ đau.
-Tuyết, em tỉnh rồi ..em tỉnh rồi đúng không!-Anh tạm thời xúc đông đưa tay lau khóe mắt cho nó.
Nó chớp mắt,nhìn quanh một lượt rồi chú tâm nhìn anh không nói lời nào.
-Tiểu Tuyết… nói gì đi nói với anh đi đừng làm anh sợ.
Nó vẫn không nói gì đưa tay lên sờ nắn khuôn mặt anh, khuôn mặt hốc hác vì chưng mấy ngày không ăn, ngủ.Nó mỉm cười khẽ khàng nhắm mắt nhắm mũi lại, miệng mấp máy:
-Nơi đây không phải thiên đường, cũng chẳng phải địa ngục…Đây hẳn là giấc mộng, giấc nằm mộng có anh…em phải ngủ để được bên anh, nhìn ngắm anh như lúc này.Em không muốn lúc tỉnh ngộ ra anh lại biến mất.-Nó lại chìm vào trong giấc mộng.
Thiên Thiên nhìn nó ngủ ,lòng có chút chua xót.Bác sĩ nói nó đã hoàn trả toàn phẩm bình phủ phục chỉ cần ngủ 1 giấc là có thể khỏe lại ngay!Về phần ba mẹ nó khi thấy anh căm sóc nó như vậy thì càng thấy có lỗi hơn. Từ lúc nó sang Pháp học,nó đã làm cho hai ông bà cảm thấy ăn năn về việc lấy con gái làm bước tiến cho mình.Anh cũng đã dung thứ cho gia tộc và ngỏ lời muốn cưới nó làm "phu nhân”.Họ thực sự ngạc nhiên nhưng rồi cũng đồng ý do ông bà biết nó không yêu ai hơn ngoài hắn.
Hôm nay,nó đã tỉnh.Nó khẽ cựa mình và hốt nhiên nhận thấy có gì đó nặng nặng đang đè lên tấm chăn.Nó nỗ lực nhìn kĩ,1 thân hình rất quen mà dường như nó đã đánh mất từ nhiều năm trước.Thân hình ấy khẽ đông đậy,nước mắt nó trào ra…nó ngồi dậy ôm lấy thân hình ấy,siết chặt như chơi muốn anh biến mất lần nữa.
Trần Thiên Thiên cũng ôm lấy nó,cảm giác ở lưng anh ước đẫm không thôi:
-Tiểu Tuyết… anh xin lỗi, anh đã lừa em!
-…-Nó im lặng rúc mặt vào cổ anh nấc lên,thì thào-Anh không có khuyết điểm chính em mới là người có lỗi.Lẽ ra em thành ra ở lại, không thành thử lẩn tránh man di việc, không nên lừa dối anh,không thành ra bỏ mặc anh…
-Tuyết, mọi chuyện đã qua rồi em không có lỗi…Hãy trả lời anh thật lòng nhé!
Nó gật gật đầu quệt đi mấy giọt nước mắt lăn trên má.
Anh lấy trong túi ra chiếc nhẫn kim cương giống như năm nào:
-Em có chấp nhận cưới anh không!
Nó lại òa khóc,nó gật đầu liên tiếp và đáp anh:
-Có… em đồng ý lấy anh, em sẽ bên anh trọn đời!
day la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footer
Hôn lễ của nó được cử hành sau mấy tháng.Trước đó nó biết được anh đã từng đi tìm nó, ngắm nó từ xa.Nhưng sợ rằng di chứng của cuộc tai nạn sẽ làm anh 1 lần nữa ra đi vĩnh viễn,anh đã âm thầ lăng lẽ ko cho nó biết anh cò sống trên cõi đời.Cho đến khi ca giải phẫu biến chứng đã thành công,nó trở lại thì man di chuyện lại xảy ra như thế.
Ngày thành thân nó mặc một chiếc vấy trắng nhẹ nhàng bởi vì nó tự thiết kế.Nó cùng anh nắm tay bước vào nhà thờ, dưới sự chứng dám của Cha và Người, nó và anh đã cho nên vợ, cho nên chồng…
Có một ngày nào đó một người hỏi một người thế nào là yêu thương
Một người kề sát tim một người và đáp - Không biết!
Có một ngày nào đó một người hỏi một người thế nào là hối tiếc
Một người nắm lấy tay một người và đáp - Đừng bước đi
Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014
truyen sex - Gửi lại ngày bữa qua cho anh
Hồi ức vốn đồng cân thành thử cất giữ những gì đẹp nhất.
day la noi dung footer
Cô bé lúi húi một mình với mấy viên bi đủ màu sắc trong truyen heo khoảnh sân ngập nắng ban trưa. Thỉnh thoảng lại chun mũi bởi chưng bắn không trúng.
- Này tiểu muội, lại chơi bắn bi à, đi đá banh không?
- A ! sư huynh, muội không đi đâu.
- Sao thế? Hôm trước còn đòi đi mà. Cậu bé xoa xoa mái tóc rối bù của cô bé, ánh nhìn quan tâm
- Cô bé chu miệng xinh xắn – không chăng - thằng Bình hâm bảo muội là con gái không cho muội keo kiệt banh.
- Tưởng gì, có sư huynh ai dám không cho muội đá, cậu bé vỗ ngực vẻ mặt ....
- Thôi, muội không thích bọn nó, sư huynh đi đi.
- Vậy không đi, thì vào nhà đi, nắng thế này con gái ra nắng bị đen đấy.
Nói rồi, cậu bé chạy vọt đi, không quên ngoái đầu lại dặn dò – buổi chiều ra bãi sân thả diều, sư huynh làm cho muội cây kiếm mới nhé.
Cậu bé đi rồi, cô bé cất những viên bi lăn lóc trên sân vào một lọ nhựa rồi chạy vào nhà tìm con diều cả tuần nay bị xếp xó. Nghĩ tới buổi chiều có cây kiếm mới trong lòng tràn đầy niềm vui.
Tuổi ấu thơ ngập tràn, là những buổi rong ruổi triền đồi cùng cánh diều no gió; là những trò chơi không bao giờ biết chán; là những dỗi hờn con trẻ đến rồi đi chóng vánh.
- Sư huynh, buổi chiều đi hái sim nhé.-
- Hái cái gì, chiều nay sư huynh qua nhà thằng Cường bờm chơi rồi.
- Nhưng muội thích ăn sim mà, mai muội lại đi học rồi, đi nha sư huynh – cô lắc lắc cánh tay anh giọng ngọt ngào nhõng nhẽo.
- Nhìn cô nhõng nhẽo đáng yêu anh không nỡ từ chối nhưng nghĩ đến vụ đánh cuộc bắn bi chiều nay anh lại không muốn bỏ - muội rủ Nhung đi đi, hôm khác sư huynh dẫn muội đi.
- Muội rủ rồi, Nhung bảo trời ơi nắng không đi.
- Đấy – anh gõ nhẹ vào trán cô - người ta con gái trời đất ơi nắng thì ở nhà, ai như muội cứ như con giai suốt ngày chạy ngoài nắng thế, đen thui hết cả rồi, chẳng dễ xót thương chút nào.
- Hứ! đen thì đã sao. Muội vẫn còn trắng hơn sư huynh đấy. Cô xụ mặt, hai má phính dỗi hờn.
- Được rồi, tiểu muội dễ thương xót nhất, về nhà đi, trưa nắng lát mẹ mắng lại khóc nhè.
- Muội không thèm chơi với sư huynh nữa, sư huynh không dẫn muội đi hái sim – Nói rồi cô xoay ngược cái nón lưỡi trai đỏ chót quay lưng chạy một mạch về nhà. Anh gãi đầu - Đúng là con gái, lại dỗi rồi.
- Sao bảo làm cho sư huynh màu đen, giờ biến thành màu trắng rồi. Anh quơ chiếc khăn len trước mặt cô bày giả vờ mặt khó hiểu.
- Muội thấy màu trắng rất đẹp mà, rất hợp với sư huynh nữa. Cô cười nheo đôi mắt trong veo sau cặp kính cận, tay xoa xoa hai bên má vì lạnh.
- Con trai thì phải màu đen nó mới cá tính. Ai lại cái gì cũng màu trắng như con gái.
- Thì muội là con gái mà, khăn len là vì muội làm, muội có quyền chọn màu, sư huynh không thích thì trả đây. Hứ! cô lẩm bẩm đã mắc công làm còn bị chê
- Muội cũng là con gái... còn chưa kịp nói hết câu, anh đã phải ôm bụng, mặt nhăn nhó bởi chưng đau. Cô vẫn lườm anh văn bằng đôi mắt của phù thủy ác ma ( đây là bởi anh nói) sau khi trao tặng anh một "chưởng" vào bụng.
- Thôi, thôi, sư huynh xin khuyết điểm phù thủy muội muội, đây là chiếc khăn len đẹp nhất mà sư huynh có (vì trước đây anh làm chi có chiếc khăn nào đâu). Lạnh quá, sắp tắt nghỉ cóng rồi nè, hay là muốn tự tay quàng khăn giúp sư huynh - Nhìn bộ mặt lôm nhôm vô đối của anh, cô lầm bầm gì đó, chung cuộc vẫn giúp anh quáng quàng khăn quanh cổ.
- Lên xe đi - anh khẽ nhắc - lát nữa ra Bảo Lộc muộn không kịp xem pháo bông lại khóc nhè xấu lắm.
Anh quáng quàng khăn vì cô tự tay làm trong lòng chỉ duy một xúc cảm hạnh phúc ngập tràn. Khuôn mặt cười tươi rạng rỡ. Anh rất thích được ngồi bên cô cùng ngắm pháo bông đón giao thừa, nghe cô huyên thuyên kể chuyện trên trời ơi dưới đất, về lớp học và những cậu bạn của cô; được nhìn thấy cô reo cười vui tươi khi chùm pháo hoa trước hết phát sáng trên bầu trời, đôi mắt cô trong vắt hồn nhiên chẳng thay đổi.
Cô ngồi sau xe anh, khẽ vòng tay ôm anh nói thầm: "trời lạnh thế này có người ôm thật là thích". Giao thừa mỗi năm cô đều cùng anh ra bờ hồ Bảo Lộc xem bắn pháo hoa. Chẳng biết từ khi nào đã thành thói quen như thế, cô chẳng còn phân biệt được, cô yêu cái lạnh bên bờ hồ đêm giao thừa, yêu những chùm pháo rực rỡ đón năm mới hay yêu cảm giác yên bình phẩm bên cạnh anh giữa biển người đợi chờ chốc lát giao mùa này.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Chị ơi , cho e một cà phê đen kẹo không đường và một café sữa – vừa bước vào quán thân thuộc cô liền gọi thức uống yêu thích, không quên gọi luôn cho người bên cạnh.
- Lại café đen, không sợ nổi mụn à?
- Nổi thì cũng nổi rồi còn sợ gì nữa. cô cười cười ra vẻ không quan tâm rồi tìm bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống. Anh cũng đi theo sau cô ngồi vào ghế đối diện, quan hoài hỏi – không lạnh sao mà ngồi ngay cửa sổ?
- Cô không trả lời tiền xao xoa hai tay.
- Đổi bàn, vào trong kia ngồi – anh đứng dậy định đi vào
- Không! Cô phồng má ngang bướng lắc đầu như trẻ con, muội thích ngồi gần cửa sổ. Cô nhắm mắt xuôi tay hít một hơi dài tận hưởng làn gió lạnh lướt qua rồi nhìn anh cười hì hì - ở Sài Gòn nóng lắm, hiếm khi được về phải tranh thủ tận hưởng cái lạnh của gió núi chứ.
- Anh không nói gì chầm chậm ngồi xuống. Chị phục vụ mang café ra mỉm cười – lâu quá mới thấy về uống café ở đây, bị anh nào ở Sài Gòn giữ chân phải không? Rồi liếc nhìn qua anh – e không về là có người buồn tương tư đấy.
- Chị cứ trêu em, nào có ai chứ. Cô cười tươi háp lại.
- Có mà trêu, hai đứa uống ngon miệng nhé, chị còn khách bên kia.
- Cô cười với chị rồi như hốt nhiên nhớ ra điều gì, quay qua nhìn anh chăm chú.
- Nhìn gì, sư huynh điển trai quá hả? bị cô nhìn như vậy, anh hơi bối rối
- Sư huynh của muội đúng là đẹp trai nha, mà sao mãi không thấy giới thiệu tẩu tẩu với muội nè? Cô đẩy đẩy gọng kính giả tảng chuyên chú đợi nghe anh trả lời.
Nụ cười trên môi anh gượng gạo. Anh nhìn cô như thể muốn kiếm tìm một điều động gì đó ẩn sau cặp kính cận kia. Tình cảm của anh lẽ nào cô không biết. đây không phải lần đầu tiên cô hỏi anh câu này. Cô thật sự không có tình cảm gì với anh hơn một người anh trai ư?
Hồi ức vốn chỉ thành thử lưu giữ những gì đẹp nhất. Thời gian như nước chảy. Anh và cô bên nhau cùng lớn lên, cùng trải qua thời ấu thơ đẹp đẽ, cùng đi qua năm tháng tươi đẹp thời niên thiếu, cùng bước những bước chân trưởng thành đầu tiên.
day la noi dung footer
Anh.
Từ khi hiểu chuyện đã có cô bé hàng xóm tiểu muội nhỏ hơn anh một tuổi suốt ngày ríu rít đi theo anh, gọi anh là sư huynh. Ban đầu nghe cũng thật lạ nhưng rồi cũng quen tai, chẳng biết từ đâu cô gọi anh như thế. Phải rồi, cô chiêm bao phim kiếm hiệp mà, còn đòi anh gọt kiếm gỗ để làm nữ hiệp. Anh nhớ lại khuôn mặt nhỏ lúc nào cũng nhăn nhó vì chưng những buổi trưa nắng cùng anh bắn bi, thả diều, kẹo banh... cô bé hiếu động, hoạt bát hơn anh rất nhiều. Khi ấy anh đã tự xem mình là một người anh trai có trách nhiệm chăm chút cô, và còn thấy kiêu hãnh bởi vì cô em gái này.
Ngày cô vào lớp 6, cô nói sẽ ra thị trấn học trường học nội trú, mỗi cuối tuần mới về chơi với anh, anh còn bĩu môi bảo "tiểu muội đi thì sư huynh không sợ bị ai làm phiền rồi", cô hờn giận không thèm trò chuyện với anh cả tuần. Anh bắt đầu thấy nhớ cô bé tiểu muội, không biết đi học có bị ai bắt nạt không rồi lại tự nhắc mình, cô hoạt bát, đáng yêu như thế, chắc ai cũng yêu quý. Anh hi vọng ngày cuối tuần thật mau để cô về chơi cùng anh. Cũng thật lạ, mấy đứa con gái trong xóm thì toàn chơi nhảy dây, búng thun, còn cô lại suốt ngày đòi theo anh bắn bi, bần tiện banh. Tuy vậy, cô thực sự bắn bi rất giỏi, cô có cả rổ bi mà thằng con giai nào chơi bi hồi ấy cũng muốn có. Nhìn cô xăng xít trên sân phim sex cùng đám con trai, chẳng ai nói cô là con gái. Anh thích cô bởi vì cô rất ít khóc nhè như mấy đứa con gái khác, cô cũng rất cứng đầu, khăng khăng không chịu rơi một giọt nước mắt nào trước mặt người khác, mặc dù thỉnh thoảng anh bắt gặp cô khóc một mình khi bon con trai trong xóm bắt nạt nhưng khi vừa nhìn thấy anh là cô lại cười như chưa có gì xảy ra. Anh hi vọng những mùa lề đường kéo dài để cùng cô hái sim, thả diều. Mùa sim chín tím cả ngọn đồi đẹp như đôi mắt cô. Cô từng nói cô yêu màu tím nhất cho nên những cánh diều của cô cũng đậm sắc tím.
Ngày nhỏ vô tư lự chẳng đếm thời gian, những tưởng lên lớp 10 cô sẽ thi vào trường anh đang học ở huyện, cô và anh có thể cùng nhau đi học, mỗi ngày đều gặp cô. Nhưng cô lại chọn Đà Lạt cách xa quy hàng trăm cây số mệnh làm điểm đến. Cô đã trở nên cô gái nhỏ bớt đi vài phần tinh nghịch, thêm một tí thơ ngây của danh thiếp cô gái mới lớn, duy tiền có mái tóc dài đen nháy không đổi. Đà lạt thơ ấu mộng, xinh đẹp cuốn cô đi. Mỗi tháng cô đồng cân về một lần, có lần về cũng không gặp anh. Mẹ mua cho cô điện thoại, cô cũng không nói cho anh biết số mệnh phôn của cô, nếu không phải Bình hâm nói thì anh cũng không biết mệnh của cô. Anh bắt đầu thấy nhớ cô nhiều hơn. Mỗi lần cô về đều đòi anh dẫn đi chơi. Cô kể chuyện về Đà Lạt đẹp và nằm mê mơ, cô khoe đang học đan len, khi nào về nghỉ tết sẽ đan cho anh 1 chiếc. Anh vui và chờ đợi. Tình cảm trong anh lớn dần cùng những ngày vắng cô. Chẳng biết từ khi nào anh đã không còn xem cô là em gái, anh muốn trong tim cô, anh ở một vị trí khác, vị trí chỉ có một không thể thay thế. Những xúc cảm tuổi học trò đẹp đẽ mà thanh khiết thành hình rồi chẳng thể chối bỏ. Anh tiền mong cô thường xuyên vui cười khi nhìn thấy anh, luôn ríu rít kể chuyện vô tư lự như thế, đồng cân mong cứ bên cô như vậy. Giao thừa năm đó, khi cô tặng anh chiếc khăn quáng quàng cổ tự tay cô làm, anh đã hạnh phúc biết bao, cô chưa bao giờ tặng quà cho ai, càng sẽ không tự tay mình làm nhưng cô lại tự tay đan khăn cho anh, anh không vui, không hạnh phúc sao được. Ngày đó anh đã rất muốn nói với cô rằng anh đã yêu cô rồi. Nhưng đôi mắt trong veo của cô nhìn anh khiến anh không thể mở lời, anh không muốn màu mắt ấy sẽ đổi sắc u buồn, không muốn đánh rơi nụ cười ranh ma như nắng lề đường kia. Anh chọn cách âm thầm nuôi dưỡng tình cảm của mình, mang sự chân thành lặng lẽ theo bên cô.
Nhưng cánh cổng tuyệt học lại đưa cô đi càng xa anh. Cô từ xóm nhỏ, đi qua thị trấn quen thuộc, rời nhà đến với Đà Lạt thơ dại mộng. Giờ đây, bước chân cô bỏ lại anh để đến với Sài Gòn phồn hoa, nơi cô có trạng thái đeo đuổi ước nằm mê của mình. Còn anh vẫn ở lại nơi đã lưu giữ bít tất cả kỷ niệm của cô và anh. Cô vẫn là cô gái nhỏ ưa thung thăng khắp nơi, chẳng chịu dừng chân vương vít chốn nào. Cô càng ít về nhà hơn. Có lẽ do đường xa, cũng có lẽ vì Sài Gòn đã níu chân cô. Bản tính chất cô yêu thích náo nhiệt, thích danh thiếp hoạt động, Sài Gòn có nhẽ phù hợp với cô. Cô thích phăng nhảy tự bởi vì cho nên cô cứ đi. Anh vẫn lặng lẽ mang theo nỗi nhớ về cô, vẫn luôn giữ giao thông qua telephone và trông mong mỗi cơ hội lễ được nghỉ cô lại về gặp anh. Anh không biết, tình yêu anh dành cho cô bé tiểu muội xinh xắn năm nào đã đã in sâu đến thế. Anh để cô đi, để cô đi với những ước mơ, những dự định không có anh trong đó. Anh chẳng thể hay anh không dám níu chân cô. Anh sợ sẽ làm gãy đôi cánh yêu tự vì kia. Anh trở về với nhớ thương, với âm thầm, chờ đợi, ái tình này của anh tiền có thể lặng lẽ đi bên cô, có trạng thái cô hiểu tình cảm của anh bởi chưng cô là cô gái khá tinh tế, có thể cô không hiểu tình cảm của anh bởi cô vô tư như thế. Nhưng có một điều động anh hiểu rõ, cô xem anh là anh trai.
day la noi dung footer
Cô.
Cô có tuổi thơ tươi đẹp trải dài trên những vạt nắng chiều cùng lũ bạn. Có cậu bé hàng xóm cùng ruổi rong tháng ngày. Chẳng biết từ khi nào hình ảnh cậu bé ấy trở nên biểu trượng tuổi thơ dại của cô, mỗi một kỷ niệm đều không vắng bóng dáng của cậu. cứ cho rằng có trạng thái mãi như thế. Cô bé thích cái cách cậu bé cốc đầu hay véo má cô mỗi khi cô dỗi hờn đòi đi chơi cùng cậu, thích cả nụ cười tươi rói, mà cô cho là đẹp nhất.
Cô rất thích gọi anh là sư huynh, và cách gọi đó vẫn theo cô đến giờ. Cô thích phim cổ trang, thích giả làm nữ hiêp, mà anh lại là người chiều theo cô, hay làm cho cô những thanh kiếm gỗ rất đẹp, bởi vì thế cô luôn luôn gọi anh là sư huynh. Thỉnh thoảng anh hay thắc mắc nhưng rồi cũng hùa theo gọi cô là tiểu muội. Cô thích cái cách anh gọi cô là tiểu muội, cho rằng đó là điều động đặc biệt của riêng cô và anh.
Ngày cô vào cấp 2, cô muốn hoc cùng trường với anh. Nhưng xóm nhỏ quen thuộc không giữ nổi cô, thị trấn ồn ã với bao điều mới lạ lôi cuốn cô, cô đã ngay tức thì gật đầu khi mẹ hỏi có muốn học trường học nội trọ ngoài thị trấn. Lần đầu cô xa nhà cũng là lần đầu cô rời khỏi anh đến với thế giới riêng của mình. Với tính cách hiếu động, ham vui, cô chóng vánh hòa mình vào cùng trường học lớp mới, bạn mới. Cô lại nhớ tới anh, cô không ở nhà anh có tìm một cô hàng xóm mới làm tiểu muội hay không? Cô hi vọng những cuối tuần về cùng anh bắt dế, bắn bi. Cô mong mỗi mùa lề đường về, để cùng anh in dấu chân trên đồi sim rực tím chân trời.
Nhưng rồi, đến cả những viên bi long lanh, đồi sim tím rực cũng không níu nổi cô, cô lại cách xa anh hơn về địa lý. Cô yêu Đà Lạt qua những trang báo, qua lời kể của bạn bè. Cô đến với Đà Lạt mang theo nhiệm vụ hoàn thành ba năm học phổ thông. Đà Lạt không làm cô thất vọng. Mà thật lạ! Một cô gái hoạt bát như cô lại yêu đến vô cùng cái phẩm bình yên lành lạnh của nơi đây. Ngày đi, tháng đến, cô đã không còn là cô bé rong ruổi với nắng hôm nào. Cô bắt đầu nghĩ đến những dự kiến xa hơn, bắt đầu có những cảm xúc như bao cô gái ở tuổi cô. Cô có những cậu bạn ở trường, ở lớp, đôi lần cô nghĩ đến anh nhưng rồi cũng nhanh chóng gạt đi văn bằng ý nghĩ – mình là em gái, là tiểu muội của sư huynh đấy. Cô mê hồ nhận thấy anh hơi khác trước, điều động mà cô vừa vui, vừa lo: anh thích cô.
Rồi bận rộn với những dự tính tương lai, với những ước nằm mê đang đợi phía trước, cô nhanh chóng quên đi những chiêm bao hồ ấy. Cổng trường học đại học vô tình khiến cô càng xa anh. Sài Gòn tấp nập là nơi cô muốn thực hành ước mộng của mình. Cô bắt đầu nhớ anh nhiều hơn, bắt đầu nghĩ đến những cảm xúc về anh. Đã không còn nằm mơ hồ, cô nhận ra điều động mà cô vẫn luôn cố kỉnh tình không chịu hiểu: anh yêu cô. Còn cô? Cô không biết tình cảm của cô là gì. Cô là người dễ thích, dễ chán. Cô thích anh là thật nhưng có lẽ không phải là yêu. Mà có nhẽ còn hơn cả thích, cô không biết thành thử gọi tên xúc cảm này là gì... Cô cũng từng thích vài cậu bạn ở trường nhưng luôn luôn hiểu rõ chỉ là thích rồi cũng nhanh chóng đi qua. Nhưng với anh, cô không biết đối diện thế nào. Cô sợ sẽ vô tình vỡ tan những kỷ niệm đã có, sợ mất đi anh. Vì tình yêu luôn luôn khó nắm giữ khiến cô e ngại. Cô chọn cách im lặng, vờ như không biết. Anh cũng vẫn lặng lẽ như trước. Đôi lúc cô nghĩ "sao anh cứ mãi âm thầm, nếu anh có trạng thái nói ra, biết đâu cô đã gan dạ một lần với tình cảm này". Cô có một đôi thạch sùng quan hệ ở trường nhưng không nghiêm túc, cô tự cho mình cái quyền rong chơi cới cảm xúc. Vì cô biết, mệt mỏi rồi trở về vẫn còn anh đứng đợi cô. Cô biết mình tàn ác với tình cảm của anh. Cô vẫn đóng tròn vai cô tiểu muội được anh yêu thương.
day la noi dung footer
Nhưng cô đã sai và cả anh cũng vậy.
Anh bỏ lỡ cô bởi vì luôn luôn cho rằng mình sẽ cản bước cô đến với bầu trời đất ơi rộng lớn, vì chưng sợ rằng mình không đủ sức níu giữ cô ở lại.
Cô đã sai vì sự chấp nhặt đến vô tình. Cô không thành ra mang yêu thương xót của anh chiếu lệ thử. Không thành thử biến sự đợi chờ của anh trở thành lý do để cô đi quá xa.
- Sư huynh, tháng sau đám cưới à?
- ừ! Tiểu muội nhất quyết phải về nhé.
- Muội không biết được, công việc của muội bận rộn lắm.
- Tiểu muội không về sư huynh sẽ rất buồn, không phải muội rất truyen dam muốn thấy mặt chị dâu sao, sư huynh khó nhọc lắm mới tìm được chị đâu cho muội đấy.
- Muội sẽ xếp đặt công việc. Sư huynh nhất định phải hạnh phúc nhé!
day la noi dung footer
"Sư huynh không biết rằng, sư huynh thật sự rất quan yếu trong lòng tiểu muội. mặc dầu không phải ái tình thì cũng đã không ai có thể thay thế".
"Tiểu muội có biết rằng, sư huynh chưa bao giờ cảm thấy bao năm đợi chờ là lãng phí. Chỉ cần quay đầu lại một lần, tiểu muội sẽ thấy sư huynh vẫn đứng đây. Nhưng..."
Phù Thủy Nhỏ